Chuyện kể từ một người bạn thơ của anh Đỗ Hữu Tài – người làm thơ bằng miệng
Sau khi viết mấy bài về anh Đỗ Hữu Tài, một người bị liệt chỉ còn cái đầu hoạt động, 30 năm ngồi trên xe lăn, vẫn lạc quan yêu đời, sáng tác hàng trăm bài thơ bằng cách ngậm bút vào miệng để viết hay ngậm que gõ bàn phím laptop, tôi được bạn Yên Dạ Thảo kể về mối quan hệ giữa mình và anh Tài. Tôi càng khâm phục thêm anh Tài, một người như vậy mà vẫn có thể truyền được hơi nóng, sức sống cho người khác – đặc biệt là những người khỏe mạnh, lành lặn.
“Hồng Phước mến, tuần vừa qua Yên Dạ Thảo (YDT) có vào ghé web Trung học Lê Văn Duyệt xem sinh hoạt của thi sĩ Đỗ Hữu Tài, một người bạn thơ của YDT từ năm 2011 đến nay. Thấy hình Phước chụp chung với anh Tài làm Thảo ngạc nhiên và có viết hỏi thì anh Tài sao quen được với Phước. Nay Phước post bài viết về anh Tài lên trang nên Thảo xin phép nói thêm một ít về sự quen biết anh Tài với YDT và Anh Tú.
Vâng, hoàn cảnh của anh rất tội nghiệp, ai nhìn hình ảnh của anh Tài ngồi làm thơ cũng đều thương tâm, tuy thế anh chấp nhận và sống rất lạc quan! Nếu không biết thì luôn nghĩ anh là người khỏe mạnh yêu đời và yêu người nên sáng tác hàng trăm thi phẩm trữ tình!
YDT quen anh Tài từ một bạn học giới thiệu để cùng anh xướng họa thơ giúp anh vui qua ngày. Anh Tài là người khuyến khích YDT tiếp tục sáng tác, xướng họa thơ vì lúc đó Thảo có tâm sự với anh:
– YDT xướng họa tình thơ miết chắc người quen biết được sẽ nói YDT có gia đình rồi mà còn ngoại tình tư tưởng, YDT định ngưng làm thơ luôn anh ạ!
Anh Tài trả lời:
– YDT ơi, ai nghĩ thế nào thì mặc! Miễn tâm hồn mình trong sáng và thanh thản là quan trọng, nếu mà Thảo ngại thì xướng họa thơ với Tài thì sẽ yên tâm vì Tài như thế này thì yêu ai được nữa!
Và từ đó anh Tài, YDT và Anh Tú xướng họa chung một trang web. Anh Tài họa thơ rất nhanh, có lần YDT hỏi anh ấy:
– Anh Tài ơi, chỉ cho YDT biết làm sao anh có được một bụng thơ để “mần” thơ nhanh như vậy? Anh ra thơ nhanh quá, YDT theo không kịp!
– YDT ơi, Tài ăn điểm tâm bằng thơ!
Từ đó mỗi lần thấy trang của YDT vắng thơ thì anh email “réo”:
– YDT ơi… sáng ăn điểm tâm thơ chưa???
– YDT ăn thơ rồi, nhưng việc làm trong sở nhiều quá mà chạy theo thơ của hai huynh (ĐHT và AT) làm YDT mệt không kịp muốn xỉu.
Có lúc anh hỏi:
– YDT ơi, ăn trưa chưa? Ăn món gì thế? Bữa nay Tài ăn mỳ Ý ngán ơi là ngán …. Thôi Tài chạy nha, hết giờ rồi!
Tuy việc nhà và việc làm trong sở khá bận, nhưng YDT cũng cố gắng ra thơ để anh ấy đọc cho vui qua ngày, tuy biết anh có quen rất nhiều thi nữ khắp trên thế giới. Có những lúc hết nguồn, YDT phải tìm đọc thơ trên web để tìm cảm hứng.
Những email qua lại làm anh Tài vui làm mình cũng vui theo! YDT biết thơ là món ăn tinh thần của anh và giúp anh trải qua những tháng ngày buồn bã trong căn phòng nhỏ, thơ giúp anh ôn lại kỷ niệm thời hoa niên, có đôi lúc YDT hết ý thơ nên phải tìm thơ trên mạng để cảm tác và post cho anh đọc để tìm cảm hứng mà anh họa lại. Dường như trong 3 năm nay, YDT và anh cũng có gần 100 bài thơ xướng họa. Đọc các dòng thơ anh làm cho mình xúc động khi nghĩ đến hình ảnh anh ngậm cây que để gõ phím.
Đối với YDT, từng bài thơ của anh là một kỷ niêm vô giá của một người bạn thơ , một người anh cho mình noi gương để vượt qua khó khăn trong cuộc sống thường nhật. YDT muốn chia sẻ cùng các anh chị em clip YouTube trích đoạn từ bài thơ “Có những đêm” của thi sĩ Đỗ Hữu Tài do em gái của YDT làm để tặng anh.
YDT cám ơn anh Phước chia sẻ bài viết đầy tình người chân thật từ trái tim của bạn đối với thi sĩ Đỗ Hữu Tài.
Mến,
Yên Dạ Thảo”
Anh Tài làm thơ dễ như người ta lấy đồ trong túi. Bạn cứ tưởng tượng một người dùng miệng ngậm một cái que nhỏ gõ từng ký tự, bỏ dấu tiếng Việt nghiêm túc, xuống dòng thơ đúng niêm luật hoàn thành một bài thơ tốn biết bao tâm sức và thời gian. Nếu không có tình yêu – yêu thơ, yêu người thì khó lòng mà ai làm được như vậy. Ở anh Tài dường như còn là một sự tự khẳng định mình, tự chiến thắng bản thân mình.
Hồi trung tuần tháng 10-2013, chị Phượng Trần, một cựu nữ sinh Lê Văn Duyệt vốn là bạn web với anh Tài, khai trương một tiệm tóc nữ ở Sagon. Từ trung tâm an dưỡng ở bang Virginia, nơi anh sống suốt 30 năm nay, anh Tài đã làm một bài thơ dài chúc mừng bạn mình. Bạn đọc bài thơ này liệu có thể nào nghĩ tác giả của nó là một người khuyết tật ngồi xe lăn 30 năm nay không? Tôi cố tình giữ nguyên bản như anh viết.
Tóc Phượng !
Chúc mừng tiệm tóc khai trương
Chúc cho cô chủ dễ thương Phượng Trần
Luôn luôn vui vẻ ân cần
Hân hoan chào khách xa gần ghé qua
Nụ cười tươi tắn thiết tha
Để cho thân chủ khi ra vui lòng
Tự tin với mái tóc bồng
Hẹn lần sau nữa sẽ vòng lại đây
Chúc cho cô chủ mát tay
Làm ăn phát đạt luôn gây cãm tình
Khách đi về rủ bạn mình
Khách vào tấm tắc ai nhìn cũng khen
Khen rằng tiệm tóc ” Top Ten ”
Sài Gòn nhộn nhịp mon men tới tìm
Để xem tiệm tóc êm đềm
Bàn tay thợ khéo im lìm tóc rơi
Chúc cho tiệm mở khắp nơi
Để cho khách khỏi ngồi xơi nước chờ
Chúc cho cô chủ mỗi giờ
Đôi tay đếm bạc mệt phờ lòng vui
Chúc cho Phượng mãi ngược xuôi
Khách ra khách đến tới lui không ngừng
Chúc cho bên ấy tưng bừng
Rộn ràng tiếng nhạc ăn mừng khai trương
Xin chào cô chủ dễ thương
Chào cô thư ký không lương bên này
Tài tui đại diện Cô , Thầy
Trường Lê Văn Duyệt tràn đầy thân thương
Chúc cô lên chức ” phát lương ”
Mọi người hớn hở đều nương cậy vào
Chúc cô mãi mãi ngọt ngào
Tiệm vừa mở cửa ào ào khách vô
Chúc thêm… ngại đội dừa khô
Mấy cô thợ nữ của cô cạo đầu
Thì thôi chúc Phượng mau giàu
Mai anh dzìa bển đưa tàu ( bay ) đón anh
Do Huu Tai
16 Oct. 2013
Tôi chia sẻ những dòng này không phải để các bạn cảm thương (tuyệt đối không được “thương hại” – điều sẽ xúc phạm anh Tài), mà cốt để khi nào các bạn cảm thấy mình tuyệt vọng, mém ngã lòng giữa dòng đời đầy phong ba bão táp thì hãy nhớ tới anh Tài để dũng cảm đương đầu với thực tế mà sống tiếp!
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 28-10-2013)
Bài thơ “Có những đêm” của anh Đỗ Hữu Tài: