Hứa với bạn… một chữ tình
Dù ai nói ngả nói nghiêng, nói xiên nói xẹo, nhìn hình ảnh một người đàn ông đồng hương (quê nội thôi) của mình tay mang còng bị áp giải ra tòa, tôi không thể không cám cảnh. Rồi xem video cảnh xe chở phạm nhân rời trại tạm giam từ lúc 6 giờ sáng hụ còi chớp đèn chạy trong sớm mai thủ đô trời trở lạnh, tôi lại chạnh lòng nhớ tới người đàn ông này từng có thời hễ ra khỏi cơ quan là được xe cảnh sát hụ còi chớp đèn mở đường. Cũng xe cảnh sát hụ còi, chớp đèn mà sao khác nhau 180 độ. Người đàn ông này từng ở trong nhóm mười mấy người nắm trong tay quyền quyết định mọi chuyện của cả đất nước. Và người đàn ông này trở thành quan chức có chức vụ cao nhất phải ra hầu tòa kể từ khi Việt Nam thống nhất tới nay.
Tôi không dám lạm bàn, nhưng dù sao cũng cảm thấy đỡ xốn xang khi cho tới nay người đàn ông này chỉ bị truy tố về tội “cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” chớ không phải là tội “tham ô tài sản” như các thuộc cấp (cho dù có thể họ có cơ hội phạm tội xuất phát từ chuyện làm trái quy định của người đàn ông này). Mà chuyện cố ý làm trái ở Việt Nam bây giờ thì nói như một người bạn cảm thán trên Facebook “hôm qua là đúng, bữa nay bị coi là sai, ngày mai lại được xem là đúng”.
Tôi cũng chỉ dám ngửa mặt lên trời mà than rằng đã chấp nhận làm chính trị thì phải chấp nhận những hệ lụy, lắt léo của quan trường. Nghiệt ngã lắm thay, lên voi xuống chó như một giấc mơ vừa chín một nồi cháo kê.
Rồi từ chuyện người đàn ông đồng hương đó, tôi suy ra một chân lý rằng người ta sau khi lột tất tần tật hư danh chức tước phù du cũng như các lớp xiêm y phù phiếm thì chỉ còn trần trụi cái chữ… tình. Trong đó có tình bạn.
Tôi có một anh bạn đồng niên đồng nghiệp mà mình quen nhau từ thuở hàn vi của một thời tuổi trẻ dữ dội. Tôi biết vợ anh từ khi chị còn là một nữ cán bộ Đoàn người gốc Hoa nổi danh. Tôi quen anh từ khi anh còn là một họa sĩ trình bày kiêm phóng viên ảnh của báo Tuổi Trẻ. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh anh trong một lần tòa soạn báo Tuổi Trẻ (lúc đó đã dời từ Phạm Ngọc Thạch về Lý Chính Thắng) đón tiếp một số đông bạn đọc trẻ. Mặc dù bị thương tật ở chân, anh bạn vẫn xông xáo, thậm chí tìm cách leo trèo lên cao, để chụp ảnh. Cái hình ảnh anh đứng trên mái che tòa soạn tới giờ còn in đậm trong trí tôi, dù trên dưới 34 năm rồi. Máu dữ trời thần. Lúc đó, tôi nói với ba ông bạn đồng nghiệp Đoàn Khắc Xuyên, Danh Đức và Ngọc Trân rằng: Nguyễn Văn Vinh sung quá chừng.
Sau này, anh bạn thực hiện tờ báo Doanh Nhân Saigon Cuối Tuần. Năm lần bảy lượt, năm này tháng nọ, bạn chào mời, nhưng bạn thì nhiệt tình, tôi lại lình xình, bạn thì ưu ái, tôi lại bán cái, nên hứa miết mà vẫn chưa thể viết gì cho bạn. Trong bữa gặp nhau trước Noel 2017, nghe bạn báo tin mừng vừa xin được giấy phép mở một mạng xã hội, tôi chúc mừng kịch liệt và trong lúc phấn khích mất cảnh giác đã hứa từ đầu năm 2018 sẽ làm ôsin phục vụ bạn. Rồi bạn ra deadline cụ thể hàng tháng, rồi bạn nhắc nhở,… rồi tôi đã viết gửi bạn bài đầu tiên. Bài này đã được bạn cho đăng trên báo Doanh Nhân Saigon Cuối Tuần số đề ngày 12-1-2018.
Cảm ơn ân tình của bạn và bà xã của bạn. Và tôi viết mấy dòng này, cốt là để có cớ giới thiệu với các bạn của mình tờ báo mà bạn thực hiện. Chỉ có vậy thôi mà hỗng biết sao lại dài dòng như vầy. Có lẽ tại cái chữ tình giữa chúng tôi nó dai, nó dài.
PHẠM HỒNG PHƯỚC