Thứ Sáu ngày 29 tháng 3 năm 2024

Thương cho những đôi chân U23

PHP RỦ RỈ RÙ RÌ

 

Chiều thứ Bảy 27-1-2018, các tuyển thủ U23 Việt Nam ra sân cỏ vào trận chung kết Giải vô địch bóng đá U23 châu Á (AFC U23 Championship) 2018 tại Thường Châu (Trung Quốc). Đây là một trận đấu lịch sử của làng bóng đá Việt Nam khi chính các bạn trẻ này đã làm nên kỳ tích mà chưa một thế hệ đàn ông, đàn anh nào có được là vào tới trận chung kết một giải bóng đá chính thức cấp châu lục.

Đối thủ của U23 Việt Nam trong trận tranh cúp này là U23 Uzbekistan, một nước Trung Á mà trên bảng xếp hạng của FIFA hồi tháng 1-2018 đang ở thứ 77 so với Việt Nam ở thứ 112. Uzbekistan có một vị thế địa lý đặc biệt, bị mắc kẹt giữa Trung Á và Đông Âu, nên cũng có thể ví von là một “nước châu Âu giữa lòng châu Á”. Trước khi đến với trận chung kết gặp U23 Việt Nam, cỗ xe tăng U23 Uzbekistan đã cán dẹp lép như con tép khô đương kim vô địch U23 Nhật Bản (với tỷ số 4-0) và á quân U23 Hàn Quốc (4-1). Ôi U23 Uzbekistan chẳng phải là dạng vừa.

Mà đâu phải chỉ có 11 cầu thủ đối phương trên sân. Trong trận chung kết này, U23 Việt Nam còn “đụng” nhân vật thứ 12 là “Black Man”. Trọng tài chính trận này là Ma Ning 38 tuổi đang giữ danh hiệu cây còi vàng bóng đá Trung Quốc. Vị trọng tài được đánh giá là rất giỏi chuyên môn này nổi tiếng là một người rất nghiêm khắc, thậm chí có cả ngoại hiệu là “vua thẻ phạt”. Thôi thì ta tự an ủi mình rằng: đá trên sân Trung Quốc, gặp trọng tài Trung Quốc, cũng may mắn là không phải đối đầu với đội Trung Quốc. Hên thiệt là may đó chớ.  

Vào giờ chót, AFC đã họp khẩn và quyết định thay tổ trọng tài do ông Ma Ning làm trọng tài chính bằng tổ trọng tài do ông Ahmed Al-Kaf, người Oman 35 tuổi, cầm còi. Lý do là để bảo đảm an ninh tối đa cho trận đấu quan trọng này. Ông này là người đã cầm còi trận Việt Nam hòa Syria 0-0 tại lượt đấu cuối vòng bảng.

Ảnh của N.K. từ báo Tuổi Trẻ trên Internet. Thanks.

Chưa kết, các đôi chân U23 Việt Nam còn phải đối đầu với một đối thủ thứ 13 nữa. Đó là tuyết lạnh giá buốt. Sáng 27-1, tuyết vẫn rơi nhiều ở Thường Châu. Dự báo thời tiết nói tuyết sẽ ngừng rơi vào lúc 14g và rơi lại vào lúc 16g. Trận chung kết bắt đầu lúc 15g, nghĩa là trong hiệp 2 sẽ có tuyết. Từ sáng sớm 27-1, trên Facebook xuất hiện nhiều câu hỏi: “Tuyết có còn rơi ở Thường Châu?”, “trận chung kết có bị hoãn?”. Nhìn tấm ảnh phóng viên báo Tuổi Trẻ chụp đội U23 Việt Nam đá tập chiều 26-1 mà xót xa. Các bạn co ro cúm rúm vì lạnh, tất cả phải mặc quần nỉ chống lạnh.

Một cô bạn người Saigon lấy chồng Hàn Quốc gửi về lời cảnh báo: các bạn miền Nam khi sang Thường Châu cổ vũ phải cẩn trọng giữ ấm. Không thể đùa với cái lạnh giá mùa đông phương Bắc đâu. Cái lạnh ở Trung Quốc khác cái lạnh ở châu Âu hay Bắc Mỹ, nó khắc nghiệt hơn bội lần.

Thương cho những đôi chân U23 Việt Nam ra trận chẳng nhẹ nhàng. Các bạn không phải là siêu nhân sau một chặng dài chinh chiến lăn xả hết mình mới đến được trận cuối cùng này. “Mệt quá đôi chân này”, nhưng không thể “Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi” như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết trong ca khúc Ngẫu Nhiên.

Ám ảnh nhất là vô số những gánh nặng trách nhiệm và nghĩa tình trong những ngày qua dồn dập đổ vào những đôi chân của các chàng trai U23 Việt Nam. Cứ làm như thể, họ phải đá thay cho 92 triệu dân Việt, đá để có thể giúp đẩy được “vận nước, thế nước” đi lên… Chỉ mới nghe mà cả chân lẫn tay đều bủn rủn vì kinh sợ.

Cũng may là tuyệt đại đa số những người hâm mộ thật sự rất thấu hiểu sự tình. Ngay cả Nhà nước cũng vậy thôi. Quả là một điều khác thường khi mọi phần thưởng, huy chương, bằng khen từ cấp cao nhất là Chủ tịch nước rồi Thủ tướng trở xuống đã được ký từ ngày 26-1, nghĩa là ngay trước khi khai còi trận chung kết. Tiệc tùng, hội hè vinh quy cũng đã được chuẩn bị rồi. Có nghĩa là, mọi người đã xác định chỉ cần lọt được tới trận chung kết đã là kỳ tích bóng đá, là được tưởng thưởng rồi. Còn “lỡ rồi, Việt Nam vô địch luôn” là một món quà tặng thêm “không thể tin nổi” mà đội tuyển và cả ông thần Túc cầu nữa dành tặng cho người hâm mộ xứ Việt.

Tôi thì chỉ dám mong các bạn U23 Việt Nam có đủ sức lực, đá lăn xả, đá hết mình, biết tạo thành một khối sức mạnh tập thể, đá đẹp và đá tử tế như những trận vừa qua. Họ cứ đá một cách thoải mái, đá tự do cho thỏa lòng đam mê bóng đá của mình và người hâm mộ. Chỉ cần họ đá sao để đừng làm lấm bụi màu cờ sắc áo là đủ rồi.

Chắc chắn các đôi chân U23 Việt Nam ra sân trận cuối cùng và đỉnh nhất của giải này với tâm thế quyết thắng, nhưng chỉ là để đền đáp nghĩa tình sâu nặng mà người hâm mộ bao nhiêu năm qua bao dung và kiên nhẫn dành cho mình. Mà người hâm mộ thật lòng yêu thương cầu thủ của mình ắt hiểu cái sức lực của họ. Vào tới chung kết như thế này rồi, thắng hay thua cũng đều đã là những người hùng trong lòng người hâm mộ rồi. Ừ, thắng thua có hề gì. Nhưng cái mà, cái cảm giác được ôm chiếc cúp vô địch nó sướng biết chừng nào. Vậy nên, đã lỡ vào được tới đây rồi, vô địch luôn thôi U23 Việt Nam ơi.

Bóng đá chỉ là thể thao. Giải đấu cho dù là đỉnh cao thế giới cũng chỉ là một cuộc chơi. Cầu thủ cho dù là siêu sao cũng chỉ là con người. Vui là chính.

PHẠM HỒNG PHƯỚC